GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM

LONG ĐIỀN - BÀ RỊA VŨNG TÀU

Cập nhật lúc 09:20:47 19-07-2021 (GMT+7) Lượt xem:2922

Vần thơ tiễn biệt

Bậc tòng lâm đã quảy gót về tây, đàn chim non ngơ ngác vẫn chưa tin vào sự thật.Dù biết Người đã an nhiên về cõi Phật, mà sao chúng con không khỏi ngậm ngùi tiếc thương.

Kính bạch Giác linh Sư,
Chúng con, đàn hậu học thơ dại của TC khoá VIII ra trường mấy năm chưa có một dịp chính thức trở về thưa hỏi.
Thế nhưng, một bước lỡ nhịp, chậm đến ngàn thu.
Chúng con nay không còn được thấy hình ảnh thân thương nơi trai đường, không còn được nghe giọng nói ấm áp yêu thương của Sư nữa.
Bậc tòng lâm đã quảy gót về tây, đàn chim non ngơ ngác vẫn chưa tin vào sự thật.
Dù biết Người đã an nhiên về cõi Phật, mà sao chúng con không khỏi ngậm ngùi tiếc thương.
Một cuộc đời như vầng nhật nguyệt, một tấm gương đạo hạnh sáng ngời, bậc Thầy tôn quý của chúng con.
Kính tiễn biệt Người.
Cầu nguyện Người cao đăng Phật Quốc, tái hiện đàm hoa, hội nhập Ta Bà tuỳ duyên hoá độ.
Nam mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật.

 

1


Những tưởng thời gian đãi người thiện ý,
Máy âm dương chậm nhịp bước vô thường…
Có hay đâu một hơi thở nhẹ buông,
Sư xả mộng vào nơi tịch diệt…
Thiện Hòa tiễn biệt,
Thị Vải ngậm ngùi,
Tòng Lâm tắt một nụ cười,
Đất thánh địa khóc người đức hạnh…

Vẫn biết Sư đã an nhiên nơi tự tánh,
Vẫn biết Sư đã xem nhẹ bước tử sanh,
Vẫn biết Sư đã trọn cả nguyện lành,
Mà sao
Ni chúng vẫn không ngăn dòng lệ đắng
Vì Chánh pháp Ta bà cửu trụ,
Vì Ni đoàn nếp cũ người tu,
Sư một đời vẹn nếp công phu,
Mang hạnh cả trùng tu giáo dục…

Sư ơi!
Việc lớn dở dang rồi… mai đây ai kế tục?
Bến đạo đường đời ai gạn đục khơi trong?!
Tổ ấn ngàn đời ai giữ mối tông phong?!
Dạy Ni chúng ai nặng lòng giáo dưỡng?!
Trang sách cũ Sư cười, buông nhẹ quá,
Để lòng phàm con lã chã rót vào tim…
Chốn già lam mai nữa sẽ khôn tìm…
Nụ cười ấy… đã nằm im còn đâu nữa…
Nhạn quá trường không,
Chẳng lưu một pháp…
Sao vẫn mơ hồ,
Tìm bóng dưới dòng sâu…
Cõi Niết bàn Sư đã an trú từ lâu,

Miền gió cát con còn tìm phương hướng…

Để sớm nay nghe tin sư xả mộng,
Con bàng hoàng khóc giữa chốn thành đô
Bao nhiêu năm học đạo,
Không thuộc một bài kinh,
Chỉ hai chữ vô thường
Lòng tang thương mấy độ…
Chợt giật mình tỉnh giác,
Xưa nay ngộ gì đâu!
Trong ngọn gió đông sầu,
Kết vần thơ ai điếu:
Hành hạnh Như Lai sẵn túc duyên,
Sáu mươi năm lẻ ngát hương thiền.

Hạnh từ nức tiếng
Đức cả vang danh
Kế tục Từ Tôn khơi nguồn ruộng phước,
Chấn hưng giáo dục độ nhơn thiên.
Việc tròn thuận thế buông thân mộng,
Thả cánh mây về lối an nhiên…
Tịch dụng trạm nhiên
Giới hạnh chói ngời
Đạo tâm soi sáng
Ni chúng đồng nương!

Khứ như thử,
Lai như thử,
Khứ lai như thử…

Hồng Nhạn

Ý kiến phản hồi

Xin vui lòng gõ Tiếng Việt có dấu